Tình yêu đau lòng nhất không phải chia tay. Mà là khi chúng ta đứng ở đây, nhưng trong mắt người ấy chẳng có ta, chưa từng động lòng khi ta rơi lệ.
Sự cố chấp luôn đến từ tình yêu, sự đau khổ cũng vì yêu mà xuất hiện. Tình yêu là thứ có quyền năng đặc biệt, sẵn sàng nâng chúng ta dậy sau vấp ngã, cũng có thể trở thành một hố đen nuốt chửng bản thân ta. Bạn có bao giờ tự hỏi bản thân vì sao con người ta thường cố chấp trong tình yêu?
Thực ra câu trả lời đơn giản lắm! Là bởi vì yêu nên hàng ngàn, hàng vạn người đứng ngoài kia vẫn luôn đợi một người không từ bỏ. Là bởi vì thương nên day dứt trong lòng, buông thì không được mà tiếp tục cũng không đành. Nên chúng ta dựa vào chữ duyên để níu tình cảm kia ở lại.
Đừng vội nói những người không thể buông tay trong tình yêu, cố gắng nắm chặt một người là cố chấp, mù quáng. Bởi vì trong thế giới của những người đang yêu, chúng ta là người ngoài cuộc, chắc chắn hiểu được mấy phần. Chuyện tình cảm của những đoạn đường tuổi trẻ, mỗi người lại có một cách yêu riêng. Mỗi người lại giữ trong lòng mình những cố chấp riêng.
Tổn thương trong tình cảm, niềm tin đổ vỡ, hạnh phúc vỡ tan cũng chẳng thể khiến họ bỏ đi ý định ngừng yêu thương một người. Biết là đau thương, biết là bản thân trăm ngàn lần đáng trách. Thậm chí biết rằng mình không có một chỗ đứng trong lòng người còn lại, chúng ta vẫn không thể dũng cảm đứng trước mặt họ nói một câu từ bỏ.
Quả thật, tình yêu đau lòng nhất không phải là chia tay. Mà là khi chúng ta đứng ở đây, nhưng trong mắt người ấy chẳng có ta, chưa từng động lòng khi ta rơi lệ. Là lúc mình cố gắng lại gần họ, họ lại tìm cách ra đi. Từng ấy thời gian của chúng ta, lãng phí biết bao nhiêu, từng ấy sự chịu đựng của chúng ta, vô vị biết bao nhiêu.
Điều đau lòng trong tình yêu đôi khi không phải là phản bội, mà chính là cảm giác bản thân mình không có quyền ghen tuông với bất kỳ người nào cạnh họ. Là cảm giác tình cảm của mình trở thành thừa thãi nhất trên đời, là tình cảm một phía, là đơn phương giữa một tình yêu.
Người ta thường khéo nói rằng: “Vạn người trước mặt không bằng một ánh mắt người thương”. Thế gian này chính là có cả tỷ người, nhưng ta vẫn cố nắm chặt một người, không buông. Ngoài tình yêu ra, điều gì có thể khiến chúng ta trở nên ấu trĩ như vậy? Phải chăng chúng ta sợ cả đời dài rộng này, không thể tìm thấy một người như thế? Chúng ta sợ không thể gặp được một người cho mình những rung động, khát khao được ở cạnh bên, được mở mắt ra là nhìn thấy? Chúng ta sợ mình cô đơn, sợ tiến đến một bước là người dưng, lùi lại một bước thành người lạ?
Là bởi vì chúng ta quá nhạy cảm, quá đa nghi và nhiều suy nghĩ chất chứa trong lòng. Bởi chúng ta còn trẻ nên mặc định bao biện cho mình việc tiếp tục làm sai. Chưa một lần quay đầu nhìn lại xem ta đã lãng phí bao nhiêu hạnh phúc ở thời điểm đó. Cứ cho rằng tình yêu là thứ không thể thay đổi đi, nhưng sao chúng ta không nhận ra rằng người yêu thì có thể. Chúng ta luôn có nhiều hơn một người xứng đáng trên đời để yêu, và người ấy sẽ không bao giờ để bạn lại một mình.
Bạn sẽ gặp được người đó một cách trọn vẹn nhất, người đó sẽ dần dần lấy đi sự cố chấp của bạn với người cũ, bù đắp những tháng năm không thể ở bên bạn bằng tất cả những tháng năm còn lại. Trước khi người đó đến, bạn đừng lo sợ, đừng hoang mang, bởi vì thế gian này có cả tỷ người, tìm một người nguyện nắm tay ta không phải là chuyện gì quá khó. Đừng cố chấp nắm chặt tay một người không buông nếu họ đã muốn nắm một bàn tay khác.
Đừng cố tổn thương mình rồi khiến tình cảm đôi bên khó xử, hãy cứ buông tay nhẹ nhàng, an yên, bình thản. Tin tôi đi, rồi thời gian sẽ chữa lành tất cả và chúng ta rồi sẽ gặp được một người mới tốt hơn.
Theo Helino
0 nhận xét:
Đăng nhận xét