Chúng mình vẫn nắm tay nhau đi qua con đường ngày xưa. Em sẽ nói với anh rằng, em thích một căn nhà của riêng chúng mình, nhưng dù có phải ở nhà thuê chúng mình vẫn có thời gian riêng cho nhau, em sẽ hạnh phúc hơn.
Cơn gió lạnh bất ngờ đến từ những cơn mưa ngập phố. Trời đất như đang cố lạnh thêm một lần nữa trước khi chuyển sang hè, giống như người con gái một lần nữa chạnh lòng nhớ người yêu cũ, trước ngày lên xe hoa và bắt đầu một chương mới của cuộc đời mình.
Bao lau roi minh khong nam tay nhau?
Chiều tan sở, em tất tả đi chợ, rồi chạy vội đến trường để đón con. Anh đã gọi, báo sẽ về muộn, vì phòng tổ chức tiệc mừng nhân viên mới. Trên con đường hun hút gió, em bắt gặp một đôi tình nhân trẻ, tay trong tay và nhìn nhau mỉm cười rạng rỡ. Họ hạnh phúc quá. Gió như thổi thẳng vào lòng em, lành lạnh, em tự hỏi: “Bao lâu rồi mình không nắm tay nhau?”.
Ngày chưa cưới nhau, chúng mình cũng như họ - chưa vướng bận bởi bao trách nhiệm đời thường, chỉ biết đến nhau thôi. Chúng mình cũng từng nắm tay nhau qua bao con phố. Em thích những ngày trời có chút gió lạnh, để tay mình được bao bọc trong bàn tay ấm áp của anh. Dấu chân hai đứa đã in lên hầu hết các con đường trong thành phố bé nhỏ này. Thỉnh thoảng, chúng mình cũng giận nhau như bao đôi tình nhân khác, rồi làm lành và sau khi làm lành là cả một bầu trời hạnh phúc. Thỉnh thoảng, chúng ta lại nhớ nhau đến quay quắt tuy vừa gặp mặt. Thỉnh thoảng, chúng mình “đưa nhau đi trốn”, cùng khám phá những vùng đất mới. Hạnh phúc tràn trề.
Thế rồi đôi ta về chung một nhà và con chúng ta ra đời. Ngày ta khoe nhẫn đính hôn, người anh chơi thân với cả hai đứa trêu: “Người ta bảo hôn nhân là cuốn tiểu thuyết mà nhân vật chính đã chết ngay ở những trang đầu”. Chúng mình vẫn cứng cỏi, trêu lại anh rằng, hai đứa sẽ sống bất diệt trong cuốn tiểu thuyết ấy. Vậy mà, thảng hoặc, trong đời sống vợ chồng, đôi khi em thấy lòng hoang mang.
Nhiều lúc, sau một ngày vật lộn với công việc, với con, em mệt nhoài, chỉ thèm một giấc ngủ thật sâu. Những chăm lo cho anh từ em cũng dần bớt đi, những cái ôm và chiếc hôn bất ngờ dành cho anh như ngày nào dần biến mất. Anh cũng thế - công việc ngày càng bận rộn, về nhà còn giúp em chăm con. Con ngủ rồi, anh ráng hoàn thành nốt công việc đưa từ cơ quan về với mục tiêu xây được căn nhà mơ ước của chúng ta, để ta thoát kiếp ở nhà thuê từ ngày mới cưới.
Con chào đời, sau những háo hức đầu tiên của lần đầu làm mẹ, em quay cuồng bên con: bỉm sữa, ăn dặm, từng tiếng ho của con khi đau ốm cuốn mất em lãng mạn của ngày xưa đi rồi.
Anh chẳng còn đứng ngắm em nấu ăn rồi nói những lời có cánh, chẳng còn nắm chặt tay em mỗi khi em dỗi, em hờn. Chúng mình gấp gáp, vội vàng để hoàn thành công việc, để chăm con. Em vẫn vẹn tròn vai trò làm vợ, anh vẫn đầy trách nhiệm trong “công cuộc” làm chồng; chỉ là đôi khi nhìn lại, em thèm trở về cái thời mình lãng mạn, yêu thương, cho dù quả thật, trong đời sống vợ chồng với bao trách nhiệm bủa vây, ngôn tình hiếm khi có chỗ để tồn tại.
Nhìn hai người trẻ nắm tay nhau trong gió lạnh, em thấy thương anh và thương cả chính mình. Tình yêu của chúng mình thuở nào giờ được “nâng tầm” thành tình vợ chồng, bền chặt hơn, lại có bé Bi cho chúng mình thêm hạnh phúc, nhưng dường như nó cũng bớt đi những ngọt ngào riêng dành cho nhau.
Tối nay, em sẽ cố gắng nấu cho anh một món ăn anh thích, cho dù có thể anh đã no sau cuộc gặp gỡ với cơ quan. Ngày mai, em sẽ gửi con về nhà ngoại, em sẽ rủ anh đi ăn, mình sẽ tới quán ốc quen thuộc ngày xưa hai đứa thường ngồi, rồi đi xem phim anh nhé. Em nghe nói bộ phim Và em sẽ đến đã được chiếu rồi. Bộ phim được chuyển thể từ cuốn sách Em sẽ đến cùng cơn mưa ngày xưa anh tặng em trong những ngày mình yêu, chắc anh còn nhớ.
Có thể như thế sẽ là “ích kỷ” với con một chút, vì Bi không được tham gia vào hành trình tìm về ngày xưa cùng bố mẹ, nhưng em tin rằng, chúng mình luôn cần những cái nắm tay, để bớt những chênh vênh trong lòng, để tình yêu thêm bền chặt. Và con chúng ta sẽ hạnh phúc khi cảm nhận được bố mẹ mình hạnh phúc. Em mong chúng mình có thật nhiều những cái nắm tay.
Theo Phụ Nữ Online
0 nhận xét:
Đăng nhận xét